> Ở cách đó vài con phố, Hạnh San đang chịu cảnh nằm đệm trên sàn nhà của Cẩm Anh. Cô xoay qua xoay lại, cố tìm một tư thế thoải mái nhất trong khi lưng thì đang đau ê ẩm. Cẩm Anh ngó thấy khuôn mặt nhăn nhó của Hạnh San thì hỏi:
- Em nằm thẳng lại đi. Mà này, sao em lại muốn tìm Ngân Kim vậy?
Hạnh San cảm thấy câu chuyện của mình quá dài dòng và phức tạp để có thể là chương trình kể chuyện đêm khuya cho Cẩm Anh. Cô chỉ đáp ngắn gọn:
- Chị ấy là chị gái của em. Em nhớ chị gái của mình nên muốn đi tìm thôi.
Cẩm Anh ngừng một lúc rồi hỏi tiếp:
- Thế mà chị cứ tưởng quan hệ của hai người không tốt lắm.
Hạnh San nuốt nhẹ một cái rồi nói chậm rãi:
- Đó là trước đây thôi. Tất cả là lỗi của em. Em tìm chị Ngân Kim vì muốn xi n lỗi chị ấy.
Cẩm Anh không nói gì nữa. Một lúc sau, Hạnh San thấy chiếc giường hơi rung lên. Cẩm Anh nằm dịch xuống một bên rồi nói vọng xuống:
- Em lên đây nằm cùng chị đi. Giường còn rộng lắm.
Hạnh San trèo lên giường nằm, trong lòng không khỏi thấy khó hiểu về sự thay đổi thái độ nhanh chóng của Cẩm Anh.
Sáng hôm sau, Cẩm Anh đã chịu nói cho Thiên Bình biết chỗ của Ngân Kim. Cô ấy đang ở trong nông trại trồng hoa của nhà Cẩm Anh. Nông trại nằm tít trên núi, có một rừng thông bao quanh rất thơ mộng. Đường lên nông trại lòng vòng, phải đi rất lâu mới lên được tới gần trên. Hạnh San mệt quá thở dốc, rồi nhìn thấy Bảo Nam vẫn đi băng băng, cô ngạc nhiên:
- Sao anh leo khỏe quá thế? Không mệt à?
Bảo Nam hơi đỡ một tay Hạnh San l� �n:
- Anh tập leo núi nhân tạo từ bé mà. Hồi trước anh rủ em đi tập cùng thì em không đi cơ.
Hạnh San nhăn mặt:
- Anh đừng đứng đó nói nữa. Mau xuống đỡ em chút đi.
Bảo Nam đỡ Hạnh San đi một đoạn. Và rồi cả Thiên Bình cũng xuống đỡ cô. Một lúc sau, Hạnh San từ từ rồi nghiêng hẳn về phía Thiên Bình. Cuối cùng cả ba cũng lên được trên nông trại trên đỉnh núi. Họ cũng tìm thấy Ngân Kim rất nhanh. Cô đang ngồi trong vườn gieo những hạt giống hoa cúc đầu tiên. Bảo Nam, Thiên Bình và Hạnh San nhìn nhau một lượt không biết ai sẽ là người nên nói chuyện với Ngân Kim đầu tiên. Rồi đột nhiên, cả Bảo Nam và Thiên Bình đều đẩy nhẹ vào lưng Hạnh San một cái. Cô kêu lên "Á" và Ngân Kim giật mình quay lại. Bảo Nam nói lớn: "Thiên Bình, đi kiếm cái g ì uống đi. Khát nước quá". Họ nấp vào một góc của nông trại và cố căng tai nghe xem Hạnh San nói gì với Ngân Kim. Tuy nhiên hai cô gái nói nhỏ quá làm họ không thể nghe được. Một lúc sau, nhìn thấy Ngân Kim nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy Hạnh San, rồi hai chị em họ cùng khóc, Bảo Nam và Thiên Bình thở phào nhẹ nhõm. Sứ mạng của họ đến đây là đã hoàn thành.
***
Tối hôm đó, Bảo Nam đang đi bộ trong vườn hóng gió một mình thì nhìn thấy Ngân Kim đang ngồi trên chiếc xích đu ngoài hiên nhà. Anh cũng ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh cô. Ngân Kim quay sang anh mỉm cười:
- Anh chưa đi ngủ à?
- Chưa. Anh thấy gió hôm nay mát quá nên chưa muốn ngủ vội. Còn em, Hạnh San đâu?
- Hạnh San ngủ rồi. Hôm nay em vui quá nên không ngủ được. Hôm nay là ngày vui nhất đời em, em không muốn nó được lâu hơn một chút.
Cả Bảo Nam và Hạnh San đều yên lặng tận hưởng cái cảm giác trong lành của từng cơn gió trong khu vườn. Được một lúc, Ngân Kim đung đưa chiếc xích đu và nói:
- Hạnh San thật may mắn vì có anh ở bên.
- Ý em là sao?
Ngân Kim cười nhẹ:
- Anh từ Mĩ về Việt Nam vì Hạnh San, lại cùng Hạnh San lên tận đây tìm em. Có một người như anh ở bên em gái em, em thấy rất yên tâm.
Bảo Nam cũng gật gật đầu. Nhưng rồi anh lại cảm thấy không đúng lắm. Có phải anh đến đây hoàn toàn vì Hạnh San không?. Bảo Nam còn chưa biết giải thích điều mâu thuẫn trong đầu mình như thế nào thì có tiếng Thiên Bình gọi giật lại từ phía sau: "Bảo Nam, vào tắm đi. Nước nóng rồi đấy". Ngân Kim đẩy nhẹ chiếc xích đu của Bảo Nam một cái:
- Anh vào đi.
Thiên Bình ngồi thế vào chiếc xích đu Bảo Nam đang ngồi. Đoạn anh ngẩng lên nhìn bầu trời và mỉm cười. Ngân Kim nhìn anh rồi nói:
- Từ hồi em quen anh tới giờ, chưa thấy anh cười thoải mái như vậy bao giờ.
Thiên Bình đứng lên, đi ra phía sau và hơi đẩy chiếc xích đu của Ngân Kim:
- Hôm nay anh rất vui. Cuối cùng thì em và Hạnh San đã nhận nhau rồi.
Ngân Kim hơi qua đầu lại:
- Nhìn thấy Hạnh San vui vẻ như vậy em cũng thấy hạnh phúc.
Và rồi, Ngân Kim buột miệng nói:
- Hạnh San thật may mắn anh nhỉ. Có một người như Bảo Nam luôn ở bên cạnh.
- Ừ, chỉ tiếc là họ đã chia tay nhau.
Ngân Kim giữ chiếc xích đu lại. Cô đứng lên:
- Cái gì? Chia tay?...
***
Một tuần sau, Ngân Kim đang bị bịt mắt b� ��ng một dải lụa. Hạnh San đẩy nhẹ lưng cô từ đằng sau, vừa mở cánh cửa phòng vừa vui vẻ nói: "Nào nào, chị không được ti hí đấy. Sắp đến rồi". Đến giữa phòng, Hạnh San kéo dải băng bịt mắt ra khỏi mặt Ngân Kim. Cô reo lên: "Xem này, chị thích không. Em đã trang trí lại phòng mình đấy. Từ nay chúng ta sẽ cùng nhau ở đây". Ngân Kim nhìn quanh phòng, và cô suýt bật khóc vì xúc động khi nhìn thấy hai chiếc giường đơn giống hệt nhau được đặt trong phòng. Trên thành giường có khắc tên của cô và Hạnh San.
- Cảm ơn em.
- Không có gì. Chị à, chúng ta ăn kem đi.
Đang ăn thì Hạnh San đột nhiên quay sang nói thầm với Ngân Kim:
- Chị này, em hỏi chị một điều. Chị phải nói thật nhé?
Ngân Kim gật đầu, băn khoăn không biết Hạnh San định hỏi việc gì.
- Chị có thích anh Thiên Bình không?
- Ồ không không. - Ngân Kim vội vàng phủ nhận.
Hạnh San như cởi bỏ được gánh nặng trong lòng, cô hỏi tiếp:
- Vậy anh Thiên Bình có đang thích ai không?
- Chị nghĩ chắc là không đâu. Suốt ngày chỉ thấy anh ấy đi học và làm việc thôi. Đến thời gian hẹn hò có khi còn không có ấy chứ.
Hạnh San giục Ngân Kim ăn kem rồi cứ tủm tỉm cười suốt. Tối hôm đó, khi hai chị em đang nằm đọc báo trên giường, Hạnh San hỏi Ngân Kim:
- Chị này, chị nghĩ trong chuyện tình cảm ấy, con gái có nên chủ động không?
Ngân Kim đáp, mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào ô Sudoku trong tờ báo:
- Chủ động à?. Chắc là có. Bây giờ cũng là thời hiện đại rồi mà. Bình đẳng giới.
Hạnh San gật đầu:
- Nhưng nếu mình b� � từ chối thì sao?
Ngân Kim lúc này mới đặt tờ báo sang một bên, nhìn Hạnh San và nói:
- Thì vẫn tốt hơn là mình không biết người đó nghĩ thế nào về mình rồi cứ chờ đợi trong vô vọng.
Sau khi nói xong câu đó, cả Ngân Kim và Hạnh San đều có những suy nghĩ khác nhau. Ngân Kim vừa nói ra điều mình thực sự nghĩ. Nhưng cô cũng biết để làm được điều đó là rất khó. Cô cũng không chắc mình có thể làm được không nữa. Ngân Kim trằn trọc, nằm xoay người sang một bên. Nếu chủ động bày tỏ tình cảm của mình rồi bị từ chối thì sao. Liệu có đủ dũng cảm để nhận một câu từ chối không?. Hạnh San thì càng thêm chắc chắn về quyết định của mình. Thời gian của Hạnh San ở Việt Nam sắp hết, cô sắp phải quay về Mĩ tiếp tục khóa học của mình nên cô muốn biết Thiên Bình nghĩ gì về cô. Liệu anh có cùng cảm giác giống như cảm giác cô đã có với anh từ ba năm trước không?
***
Hạnh San đã lên kế hoạch cho việc này cả tuần. Cô suy nghĩ mãi về những địa điểm gắn liền với kỉ niệm của hai người. Cô cũng thử suy đoán mẫu người như Thiên Bình liệu sẽ thích được theo đuổi kiểu như thế nào. Sáng thứ bảy, Hạnh San hẹn Thiên Bình ở thư viện gần trường, lấy cớ là muốn tìm hiểu một chút về luật kinh tế nên nhờ anh chọn sách giúp. Khi đã cầm trên tay vài cuốn sách, Hạnh San đi bên cạnh Thiên Bình và hỏi bâng khuâng:
- Anh nhớ lúc nhỏ chúng ta hay tới đây không?
- Ừ, nhớ chứ.
- Lúc đó em rất hay chơi trốn tìm.
Thiên Bình bật cười:
- Đúng vậy, đến thư viện mà em chẳng bao giờ ch� ��u học cả.
Hạnh San dừng lại ngay chỗ cái bàn mà cô hay chui vào trốn lúc bé.
- Nhưng tại sao anh chẳng bao giờ chịu đi tìm em cả?
- Vì thế nào đến lúc hết giờ, thư viện đóng cửa em cũng đi tìm anh.
Hạnh San để một bàn tay lên mặt bàn làm điểm tựa rồi hỏi tiếp:
- Thật ra là... hình như, từ hồi đó, thì em đã thích anh rồi.
Thiên Bình không hề chuẩn bị trước cho lời thú nhận bất ngờ này từ Hạnh San. Lúc này, anh nghĩ chính mình mới là người cần cái bàn làm điểm tựa. Hạnh San liền nói tiếp, quyết định nói một lần cho hết mọi tâm tư luôn:
- Cả lần em thức đêm, lén bật đèn pin trong chăn để đan khăn len tặng anh, rồi lần em đạp xe đi tìm mua đĩa nhạc cho anh, tất cả đều là vì em rất thích anh.
Cô ngập ngừng một chút, rồ i hơi tiến lên một bước tới gần anh hơn, cô nói:
- Thiên Bình, ba năm trước, em đã rời khỏi đây mà chưa có được một câu trả lời từ anh. Bây giờ, em sẽ hỏi. Anh có thích em không?
Anh nhìn vào mắt cô. Bỗng dưng cả thời thơ ấu hai người luôn ở bên cạnh nhau hiện ra trước mắt anh, những câu chuyện cười của cô, những câu hỏi vô tư thỉnh thoảng lại làm anh buồn, tất cả trở nên rõ mồn một. Và rồi, vì không thể lẩn trốn mãi được nữa. Anh đành phải nói ra điều đã ở trong lòng anh bấy lâu nay:
- Hạnh San, từ lúc 11 tuổi anh đã vào nhà của em sống. Đối với anh, bố mẹ em cũng như bố mẹ của anh. Còn em, cũng như em gái của anh.
Hạnh San bang hoàng khi nghe câu trả lời đã quá rõ ràng từ Thiên Bình. Một cách nói tránh để không phải nói thẳng th ừng ra là anh không thích cô. Có chăng chỉ là như một người anh trai đối với em gái của mình mà thôi. Không tin vào tai mình, cô hỏi lại:
- Nhưng anh đã làm rất nhiều chuyện để em không bị tổn thương, kể cả bị em hiểu lầm thì anh vẫn chấp nhận. Tất cả những việc đó, thì là sao chứ?
Thiên Bình lắc đầu:
- Hạnh San, em là một phần trong gia đình của anh. Anh chỉ làm những việc bảo vệ gia đình của mình mà thôi.
Hạnh San có cảm giác đôi chân mình như đang khụy xuống. Cô từ từ quay người đi ra phía cửa, nói nhẹ:
- Em hiểu rồi. Cảm ơn anh vì đã cho em câu trả lời.
Ra tới ngoài đường, nhìn thấy gần đó là bến xe buýt đi qua nhà mà hồi nhỏ cô và Thiên Bình thường cùng đi, Hạnh San hỏi:
- Anh đi cùng em một chuyến xe nữa nhé. Được khô ng?
Thiên Bình gật nhẹ đầu. Họ cùng hướng mắt về phía chiếc xe đang đến từ xa. Khi đã ngồi trên xe, trong lòng Hạnh San chỉ nghĩ đây sẽ là chuyến xe cuối cùng cô ngồi bên cạnh Thiên Bình. Cô sẽ cho mình được mộng mơ một một lần cuối. Cô sẽ đi qua những ngày tháng tuổi thơ một lần nữa. Rồi thì cô sẽ tạm biệt những lầm tưởng ngây thơ, tạm biệt tình cảm đơn phương dành cho anh. Nghĩ tới đó, nước mắt Hạnh San như chỉ trực trào ra. Ngồi bên cạnh Hạnh San, Thiên Bình cũng vừa mới nhận ra đây là lần đầu tiên họ ngồi trên xe buýt mà Hạnh San im lặng không nói gì cả. Cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe cộ lao đi vun vút, dễ làm người ta chỉ muốn nhắm mắt lại.
Cuối cùng thì cũng tới bến xe gần nhà Hạnh San. Tới nơi, Thiên Bình quay sang bảo Hạnh Sa n:
- Bến cuối rồi, chúng ta phải xuống thôi.
Hạnh San lững thững bước xuống xe. Cô nhìn Thiên Bình, buồn bã:
- Thực sự, em phải quên đi tình cảm dành cho anh sao?
Khi nhìn thấy Hạnh San lúc đi thì vui vẻ mà lúc về lại buồn rầu, Ngân Kim đã đoán ra được câu trả lời của Thiên Bình. Cô không kiềm lòng được khi nhìn thấy Hạnh San ngồi lặng lẽ trong phòng. Ngân Kim tới bên cạnh, vừa định nói vài lời an ủi thì Hạnh San đã nắm lấy cánh tay cô và dựa đầu vào vai cô, giọng nói nghèn nghẹn:
- Chị à, yêu đơn phương, là đau khổ như vậy sao?
Ngân Kim khẽ gật đầu. Cô biết lúc này đây mọi lời an ủi sẽ đều là sáo rỗng vô ích. Chỉ có thời gian, rồi sẽ làm với dần đi nỗi buồn.
***
Thiên Bình không gặp lại Hạnh San từ ngày ấy. Anh vẫ n gọi điện hỏi thăm bố mẹ cô đều nhưng không đả động gì tới Hạnh San. Nếu anh có tới nhà cô cũng toàn chọn những lúc Hạnh San không ở nhà. Anh sợ nếu Hạnh San gặp lại anh, cô sẽ càng nhớ tới việc anh đã từ chối tình cảm của cô, còn anh sẽ càng cảm thấy có lỗi nhiều hơn. Nhưng đối với Thiên Bình, tình yêu miễn cưỡng sẽ không bao giờ hạnh phúc. Hạnh San xứng đáng có một người yêu thương cô ấy tự nguyện. Rồi một lần, Ngân Kim tới thăm Thiên Bình. Nhìn thấy cô ngoài cửa, anh hơi ngạc nhiên. Ngân Kim cười nói:
- Có định cho em vào nhà không đây?. Hay là anh cứ muốn trốn mãi?
Khi cả hai đã ngồi trong bếp, Thiên Bình rót sữa ra cốc cho Ngân Kim và hỏi:
- Mọi người trong nhà vẫn khỏe chứ?
Ngân Kim gật đầu. Rồ Thiên Bình hỏi nhỏ tiếng l ại:
- Hạnh San thì sao?
- Hạnh San vẫn khỏe. Mà cũng sắp quay lại Mĩ rồi. Cuối tuần này bay.
Thiên Bình uống một ngụm sữa, gật gật đầu. Mùa hè đúng là sắp kết thúc thật rồi. Ba năm trước, cô đã đi khỏi đây với một trái tim bị anh làm tổn thương. Ba năm sau, có vẫn còn như thế?.
Ngân Kim nhìn quanh nhà. Hình như có vẻ trống trải rộng rãi hơn mọi ngày. Thiên Bình thấy ánh mắt của Ngân Kim thì giải thích:
- Cả Bảo Nam cũng sắp đi rồi. Cậu ta đang dọn đồ. Hôm nay còn đi mua thứ gì đó làm quà cho người nhà bên Mĩ.
Rồi đột nhiên, nhìn thấy những ngón tay của Ngân Kim hơi nắm lại, Thiên Bình kéo chiếc ghế của mìn lại gần cô rồi hỏi:
- Ngân Kim, có chuyện gì vậy?
Cô lắc đầu, tránh không nhìn vào mắt anh:
- Không, không có gì.
Thiên Bình giả vờ nghiêm mặt lại, anh nói:
- Chúng ta đã nói là sẽ không giấu nhau chuyện gì cơ mà.
***
Bảo Nam đã mua hết xong những thứ cần mua làm quà. Nhưng lẽ ra phải vui thì bây giờ, nghĩ tới việc phải dời xa thành phố này, anh lại cảm thấy buồn. Bảo Nam cũng không hiểu mình đang thực sự nghĩ gì. Lúc đầu, mục đích của anh tới đây là để tìm gặp một người con gái. Bây giờ họ đã chia tay nhau, đáng lẽ anh phải muốn dời khỏi càng sớm càng tốt thì giờ anh lại cảm thấy lưu luyến, muốn ở lại đây lâu hơn bao giờ hết. Bảo Nam đá nhẹ vào một hòn đá trên đường. Anh không có người thân ở Việt Nam. Anh tới đây là vì Hạnh San. Liệu có bao giờ anh quay trở lại nơi này không?. Cuộc hành trình tìm kiếm người con gái hoàn hảo theo hình mẫu c� �a anh vẫn chưa kết thúc. Nếu như anh không tìm được cô gái ấy ở đây?. Liệu anh có quay lại đây nữa không?
Rồi thì ngày chia tay cuối cùng cũng đến. Trong số những người ra tiễn Hạnh San và Bảo Nam có cả Thiên Bình và Ngân Kim. Hạnh San tuyệt nhiên không nói gì, cũng không nhìn gì tới Thiên Bình cả. Chỉ cho tới tận lúc sắp phải vào cửa hải quan, cô mới lại gần chỗ Thiên Bình đang đứng. Anh chỉ vừa kịp nói một câu : "Anh xin lỗi" thì Hạnh San đã ngắt lời. Cô nói rất nhỏ, chỉ đủ để Thiên Bình nghe thấy: "Anh đừng nói gì cả. Hãy để em giữ lấy lòng tự trọng của mình".
Và rồi cô nhìn anh một lần nữa. Nhìn lại cả một quãng thời gian cô đã theo đuổi tình yêu không có thật, nhìn lại những lần cô đẩy người yêu thương mình ra xa chỉ để được � � bên cạnh anh. Hạnh San đặt bàn tay mình lên tay Thiên Bình, cô xiết nhẹ một cái rồi buông ra. "Đến cuối cùng, em cũng vẫn phải buông tay anh ra". Ngân Kim và Bảo Nam chia tay nhau rất nhanh. Cả hai đều có vẻ lúng túng. Bảo Nam không biết có nên nói câu hẹn gặp lại không vì anh cũng không chắc mình có còn quay lại đây nữa hay không. Còn Ngân Kim, cô không tin chỉ một thời gian ngắn như vậy có thể làm Bảo Nam nảy sinh tình cảm với mình. Và cô sợ phải nghe câu từ chối. Cô đã nhìn thấy Hạnh San đau khổ ra sao khi bị tình yêu đơn phương mãi chỉ là đơn phương, cô đã nhìn thấy Thiên Bình khó xử ra sao. Ngân Kim không muốn mình và Bảo Nam giống như vậy. Cô muốn giữ lại những kỉ niệm về một tình bạn đẹp trong anh.
" Nếu sau này, một lần trong cuộc đời mình, bạn gặp � �ược người bạn thực sự yêu thương, và bạn cũng tin người đó sinh ra là để dành cho mình, thì bạn nhất định phải nắm lấy cơ hội để được ở bên người ấy, không được bỏ cuộc. Chỉ cần nghĩ là một ngày người ấy cũng có cảm xúc giống như bạn, thì có khó khăn nào là bạn không thể vượt qua ".
Những giọt nước mắt cứ chực chờ sẵn ở khóe mắt Bảo Nam từ lúc nào khi anh nghe thấy câu danh ngôn cô bé ngồi bên đọc. Tại sao anh lại khóc? Tại sao anh lại cảm thấy buồn bã như vậy?.Liệu có phải vì anh cuối cùng đã tìm được người đó?. Người anh thực sự yêu thương, người sinh ra để dành cho anh. Bảo Nam quay sang hỏi Hạnh San:
- Hạnh San, có thật là chúng ta phải nắm lấy cơ hội để được ở bên người mình yêu không?
Hạnh San gật nhẹ đầu , cô liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi nói:
- Bảo Nam, anh mau gọi điện đi. Sắp tới giờ bay rồi đó.
Bảo Nam vội đứng lên, chạy ngay về phía không có tiếng ồn, cầu trời cho mình không đánh mất tình yêu một lần nữa. Và lần này, sau một lần bỏ quên, ông trời đã rộng lượng với anh. Khi vừa nghe thấy tiếng Ngân Kim ở đầu dây bên kia, Bảo Nam nói nhanh:
- Ngân Kim, em hãy nghe anh nói này. Ai cũng nói anh đến đây là vì một người con gái. Họ đã đúng. Anh đến đây vì Hạnh San. Nhưng lần tới, khi anh quay lại đây, sẽ là vì em. Anh sẽ quay lại đây vì người anh muốn tìm là em. Anh nhất định sẽ quay lại tìm em.
Ngân Kim mỉm cười hạnh phúc, cô nói khẽ:
- Bảo Nam, em sẽ chờ anh.
***
Thiên Bình đang ngồi chờ ở bến xe buýt ngoài cửa thư viện. Trên tay anh là lá thư Hạnh San nhờ Ngân Kim đưa lại cho anh. Trong thư chỉ có vỏn vẹn vài chữ:
" Thiên Bình, em đã lặng lẽ yêu anh trong một thời gian dài. Em sẽ cố quên đi tình cảm đó. Dù biết là rất khó nhưng em sẽ cố. Và một ngày nào đó, em sẽ gặp được người có thể trao trái tim cho em. Anh sẽ chúc phúc cho em chứ? ".
Thiên Bình gập nhẹ lá thư lại, cất vào túi áo. Một chuyến xe buýt nữa lại đến. Trong cuộc đời của mình, anh đã đi cùng cô bao nhiêu chuyến xe tất cả nhỉ?. Anh bước lên xe và ngồi vào chiếc ghế quen thuộc. Xe đi được một đoạn, Thiên Bình thấy cảm giác ngồi trên xe lúc này thật khác lạ, không giống ngày thường chút nào. Vẫn con đường giống như cũ, cảnh vật hai bên đường cũng giữ nguyên. Có gì khác đâu nhỉ? Có lẽ điều khác biệt duy n hất là cô gái nhỏ ngày nào không còn ở bên cạnh anh nữa.
Máy bay đã bay được bốn tiếng, Hạnh San ngó sang Bảo Nam đã ngủ quên từ lúc nào, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa. Anh đã từng dành hết mọi tâm tư tình cảm cho cô. Nhưng chính là vì cô, đã không trân trọng tình cảm của anh, đã đẩy anh xa khỏi cô. Có lẽ cô đã sai, cô đã đùa với tình yêu rồi bị tình yêu đùa lại lúc nào không hay. Hạnh San nhìn những đám mây ngoài bầu trời. Trong lòng tự cảm thấy quãng đường đời phía trước còn dài lắm. Những người như Bảo Nam thật may mắn, vì đã sớm tìm được người mình yêu thương và cũng yêu thương mình. Có lẽ là vì anh không giống cô, anh biết trân trọng tình yêu và không bao giờ dại dột thử đùa với nó.
Chín tháng sau...
Bảo Nam đang ngồi đi� �n vào luận án tốt nghiệp của mình. Ở mục nguyện vọng sau khi ra trường, anh không chần chừ mà ghi xuống: "Muốn về Việt Nam làm việc".
***
Năm năm sau.
Hạnh San tốt nghiệp đại học xong đã được một công ty nhận nên ở lại Mĩ làm việc. Công việc của cô rất bận rộn. Sáng nay, trước khi đi làm, Hạnh San nhận được một phong bì gửi chuyển phát nhanh mà tới tận chiều, cô mới có thời gian mở ra đọc. Đó là bưu thiếp chúc mừng sinh nhật mọi người trong nhà gửi cho cô. Hạnh San nhấc bưu thiếp của Ngân Kim lên đầu tiên. Lần nào Ngân Kim cũng sẽ viết gì đó trong thiếp làm cô bất ngờ. Lần này Ngân Kim đính kèm trong bưu thiếp một tấm ảnh chụp cả gia đình cô. Hạnh San nhìn tấm ảnh, ánh mắt lấp lánh niềm vui:
- Ôi cháu gái của mình, giống dì hồi b� � quá.
Cô nhìn lướt qua tất cả những người trong bức ảnh, rồi theo thói quen, cô lật mặt sau của ảnh, ghi lại thứ tự những người đứng trong ảnh.
- Bố, mẹ, anh rể, cháu gái, chị gái.
Đến người cuối cùng trong tấm ảnh, Hạnh San ngẫm nghĩ một chút rồi cũng ghi xuống:
- Anh trai.
Cô cất lại tất cả bưu thiếp vào trong phong bì rồi mỉm cười. Một nụ cười buồn.
" Có lời nào nói hết được, nỗi nhớ, của tình yêu giấu kín trong tim. Hay anh chỉ như cơn mưa ấy, đến ồn ào, rồi ra đi, nhẹ nhàng như mây? "...
Hết!
Truyện khác