Hoa khôi từ ba năm trước... Phần 2


lại còn có cả 1 bóng người đang thay nó lụi hụi lùa chổi vào các góc. Hiếu! Nghe tiếng động, Hiếu ngẩng lên nhìn nó cười cười:

- Trực nhật mà đến muộn thế à? Tớ làm thay hết rồi đây này, trả công đi chứ!

Linh mỉm cười ngượng, lí nhí cảm ơn và đặt túi phấn- giẻ lên bàn giáo viên. Nó loay hoay sắp xếp 2 cái đồ vật nhỏ xíu ấy theo cả nghìn cách, hết xoay ngang lại đặt dọc. Thì cũng chẳng biết phải làm gì bây giờ, chạy ra giành chổi với Hiếu chắc?

- Xong rồi, cậu xem đã được chưa? Có cần làm gì nữa không?

- Không cần đâu Hiếu ạ, cảm ơn cậu nhé…

- Có gì đâu, nhiệm vụ của tớ mà! À này, sao cậu là con gái mà hay dậy muộn thế! – Hiếu cười rất tươi làm nó bối rối trong giây lát. Lại sực nhớ về chuyện lần trước Hải Anh nói, nó càng ngượng tợn.

Vừa lúc bọn bạn lục đục kéo lên lớp, tay đứa nào đứa nấy cầm cái bánh mỳ kẹp trứng ú ụ. Hải Anh đi đầu cả quân đoàn bánh mỳ ấy, thậm chí còn là hai tay hai cái rất chi là hoành tráng. Và, ngạc nhiên chưa, Hải Anh hào phóng đưa 1 cái cho nó, khác hẳn với việc hai ba con ì xèo đánh nhau vì miếng nem rán cuối cùng trên đĩa mới hôm rồi. Ba cười toe:

- Ba biết thế nào con gái ba cũng chưa kịp ăn sáng! Mà sao tự dưng con trực nhật giỏi thế? Đúng là hoa khôi gương mẫu, nhỉ!

Linh chẳng đáp, chỉ cười thôi. Có những hành động của bạn bè, dù rất nhỏ cũng có thể làm nó vui hàng tháng trời được, như ngày hôm nay chẳng hạn. Và bỗng nó càng thấy yêu cái lớp học bé xíu như hộp diêm này lạ, nơi mà nó được quan tâm, được đối xử thân thiện và giúp đỡ thật nhiệt tình. Từ mai, sẽ chẳng còn cô gái đi học muộn nữa đâu. Mà điều này thì không phải vì câu nói của nhóc Hiếu đâu nhé, hứa với tư cách của một... hoa khôi đấy!




- Này,Mỹ Anh, ông nói cho cháu một điều này rất là bí mật nhé… Cháu được bọn con trai lớp mình bầu làm hoa khôi đấy… Ấy ấy, mụn thì có vấn đề gì, tóc bông xù thì càng đặc biệt chứ sao! Vì cháu cười rất là tươi cháu ạ!

Và thế là lại có một con nhóc cười hớn hở không còn nhớ đến mụn và tóc bông xù là gì, hân hoan với mỗi ngày đến lớp...