Nghe thấy gì khi bạn vỗ... một tay?


Paris, 29.5.

Ba mẹ à, chuyện này giờ con mới nói với ba mẹ…
Mấy tháng trước, con muốn chuyển nhà. Con vốn bị say xe, đi xe buýt đến lớp, người chỉ muốn quay lơ ra. Con nhờ Hội sinh viên Pháp, cuối cùng con cũng được người ta cho ở với một bà tên là Belle, từ nhà bà tới trường con chỉ mất 15 phút đi bộ. Thật quá may!


"Cậu cứ cẩn thận! Được cái này thì mất cái kia!" Shava, cô bạn gốc Tiệp ở cùng phòng dè chừng con trước khi chào chia tay. Con nhăn mặt cười. "Để xem nào!"

Nhà bà Belle có ba phòng chính: một phòng vừa là phòng bếp vừa là phòng khách, một phòng ngủ, một phòng làm việc. Bà ấy nhường con phòng ngủ. Bà Belle sống nhờ cổ tức hàng năm của một công ty mà bà có cổ phần. Một ngày, bà Belle hường chỉ vẽ và đọc sá ch, những quyển mà chỉ tên nhìn thôi con đã mắt đã nhoè nhoẹt đi muốn ngủ. Ở nhà bà không có TV.  

Lúc đầu, con còn hay hỏi thăm bà (cháu chào bác, bác có khoẻ không…), sau này con cũng giảm đi vì thấy kì kì. Tại bà Belle chẳng phản hồi nhiệt tình lắm, phần lớn cứ nhìn con chăm chăm thôi. Có thể đã từ lâu rồi bà ấy chẳng nói chuyện với ai cả.
Cũng có ít người đến thăm bà, chỉ thỉnh thoảng bà lại đi ra ngoài một mình để vẽ. Hoặc đơn giản có thể là bà ấy không thích nói.  

"Tôi có thể nấu cho cháu. Tôi không cần cháu nấu cho tôi. Tôi không ăn được những gì liên quan tới thịt động vật" Đấy là chùm câu dài nhất mà bà ấy từng nói với con. Lúc đầu, con cũng định nhờ bà ấy nấu. Nhưng bà ấy chỉ quanh quẩn đỗ hột xanh, súp l� �, bánh mì, táo thế nên con xin bà ấy để cho mình một hai cái nồi, và một số bát đĩa tự nấu riêng.  

Hai người nấu xong thường ăn cùng nhau. Những bữa ăn im ắng. Nó không giống như hồi ở nhà với ba mẹ hay chí ít là với "bé" Shava thẳng tính. Con muốn vui vẻ, trao đổi với bà Belle về chủ đề vẽ mà con cũng quan tâm, hay chia sẻ giấc mơ của con đêm qua... Nhưng mà, cứ mỗi lần định "tâm sự" thì đôi mắt của bà ấy lại như muốn bảo con rằng: "Cháu lại nói đấy à? Không còn việc gì khác nữa ư?"



Đến bọn bạn con nghe kể cũng kêu giời vì tính kì quặc của bà Belle. Ông chủ nhà bọn nó thì khác hẳn, cuối tuần ông lại còn cho xe chở cả hai đứa đi chơi, mà ông ấy thì nói nhiều, pha trò kể chuyện vui liên tục. Đến nỗi bọn nó phát sặc lên, ú ớ xua
xua tay mà ông vẫn không ngừng. Hừm, có nên chuyển đến nhà ông ấy không hả ba mẹ, nếu chuyển là mỗi ngày con sẽ đi một dọc hết nước Pháp để đến trường học đó?

Con muốn làm gì đó để thay đổi sự phẳng lặng trong căn nhà bà Belle. Con tặng quà bà ấy là một chiếc nón, bà ấy nhìn con, nhận lấy quà rồi gật đầu. Và chẳng có tiếng động gì nữa, lại một lần nữa, con cụt hứng.

Căn nhà của bà cứ như có một nguyên tắc: Im lặng. Và càng im lặng thì càng đúng luật. Trong tủ bà ấy có một chiếc đồng hồ tháo pin, bà ấy không thích nghe những tiếng tích tắc của nó. Con chẳng bao giờ thấy bà ấy gây tiếng động cả, bà làm mọi thứ im hơn cả phim câm. Căn nhà có bà ấy cũng như không.

Một tiếng "cạch" của hai chi ếc thìa chạm nhau thôi cũng là đủ vang trong ngôi nhà rồi. Một vài lần đầu, con hát trong phòng khi nấu bếp, rửa bát mạnh tay, là phải ngừng lại thấy nhồn nhột lưng, vì bà ấy đứng đằng sau nhìn con. Ôi những cái nhìn "nhiều lời".

Ngay cả ở trong phòng mình, con cũng phải nghe headphone ở mức khá nhỏ. Khổ nhất là những lúc dậy muộn, cũng phải cuống cuồng một cách… rón rén. Con sống gò bó như… không phải ở nhà mình (thuê) í! Điều này Shava đã dự đoán trước cho con rồi.



Đến đúng ngày sinh nhật con, bà Belle đi ra ngoài lấy tiền lời. Oah, con chạy vòng quanh nhà, hân hoan gào múa rú rít cho thoả. Xả hơi xong, con thấy người mình nhẹ hẳn và bắt đầu nghĩ tới sinh nhật mình.

Con nảy ra ý tưởng tổ chức một bữa ăn với bà Belle, thì v ì vẫn nuôi ý định làm thân với bà mà. Con vui vẻ nhảy múa tưng tưng nấu một số món ăn chay Việt Nam. Chúng không cầu kì nhưng