Thứ 6 ngày 13... Anh đi tìm hạnh phúc của anh...


> Thứ 6 ngày 13... Bổng dưng nó nhớ anh da diết. Bao nhiêu kỉ niệm tưởng chừng đã ngủ quên lại ùa về.
Thứ 6 ngày 13... Khi anh còn bên cạnh "Hôm nay thứ 6 ngày 13 đấy enh đừng đi đâu ra ngoài 1 mình nhé... Đợi anh về đưa em đi "Nó thắc mắc "Sao vậy anh?" Lúc đó nó ngây thơ lắm không cần quan tâm điều gì vì nó biết rằng có anh ở bên cạnh... có anh là có cả thế giới này. Anh bảo rằng "Lại thắc mắc, anh bảo gì thì nghe đi, hỏi lung tung". Nó vẫn vô tư không quan tâm ngày đó là ngày gì và vẫn tiếp tục thói quen thường ngày lên mạng xem phim, vào fb, chat,...
Thứ 6 ngày 13... Khi anh không còn bên cạnh, anh đi tìm hạnh phúc của anh... Nó nhớ lại cuộc sống của nó và anh... suy nghĩ về bản thân nó
Còn nhớ nó và a đến với nhau ở cái tuổi "hỉ mũi chưa sạch" nó lớp 11 a lớp 12. Uh mà cái tuổi đó người ta yêu là chuyện bình thường mà...

Tải Ảnh

Ở cái tuổi đó, nó hồn nhiên, vô tư không lo bất kỳ điều gì... Ngược lại, a phải lao vào cuộc sống kim tiền. Cứ mỗi cuối tuần a lại phải đặt lú, giăng cá kiếm tiền đi học.
A và nó đến với nhau, nó đã trở thành đàn bà ở cái tuổi ấy...
Yêu thì yêu học thì học, a Tốt nghiệp ra trường lên đường ôn thi Đại học. Ngày a đi nó khóc nhiều lắm vì nó đã quen rồi mỗi ngày được g� �p a, được a ôm vào lòng, tâm sự và tính đến chuyện tương lai... Mà ngày đó đâu có được dùng di động như bây h.
6 tuần sau a hoàn thành kỳ thi Đại học và trở về, nó và a lại yêu nhau như 2 con hổ đói vồ nhau. Nhưng có điều kỳ lạ là nó lại giận a và đi về nhà bỏ a lại trong phòng trọ 1 mình đến h nó vẫn không thể nhớ được. Kể từ hôm đó nó không gặp a đến ngày có kết quả thi Đại học.
Nó lại thấy hối hận... "ước gì hôm đó nó đừng bỏ a về nhà, giá như mình đừng trẻ con..." bao nhiêu suy nghĩ dồn dập trong đầu nó. A không đủ điểm đậu ĐH nhưng a vẫn khăn gói lên đường đăng ký vào 1 trường Cao đẳng ở Sài Gòn. A là người có ý chí và nghị lực rất cao nhưng đến h nó vẫn chưa học được a ở tính đó.
A đi Sài Gòn nó ở l� ��i tiếp tục hoàn thành việc học của mình. Nó nhớ mỗi lần a gọi về nó khóc nhiều đến nổi a không dám gọi cho nó. Dần dần nó quen cuộc sống không có a, nó vùi chôn bao kỉ niệm vào trong đáy lòng như chưa từng có chuyện gì xãy ra.
Nó cũng trải qua kỳ thi Tốt nghiệp và Đại học giống a. Thi Đại học xong nó đi học may ở 1 nhà thờ ở tỉnh. Nó không lo âu gì về chuyện kết quả thi Đại học. Nó vui chơi sáng đến nhà thờ học may, trưa về ký túc xá nghỉ trưa, chiều lại đi học may và vào thánh đường làm lễ, tối lại về ký túc xá. Mọi chuyện diễn ra bình thường đến khi có kết quả thi Đại học.
A gọi về thông báo rằng kết quả thi của nó không cao, bây h làm hồ sơ xét tuyển vào trường a học... Nó biết rằng, a vẫn luôn quan tâm và dõi theo bước chân nó ... Nó càng sung sướng hơn khi sắp được ở bên a hằng ngày mỗi h mỗi phút mỗi giây...
Thời gian đầu sống cùng nhau a và nó hạnh phúc lắm... như đôi vợ chồng trẻ, cùng nấu cơm, cùng giặt đồ,... a đi làm về cùng xem phim (a vừa học vừa làm tự nuôi bản thân và lo cho nó)...
Được a cưng chiều càng ngày nó càng tệ, áp lực công việc ngày càng cao, lại phải đáp ứng những yêu cầu vô lý của nó (hôm nào a off chở nó đi chơi, đi làm về phải ngồi chơi bắn gà cùng nó,...), nó lại là 1 người rất ghen (nó không cho a đi 1 mình dù chỉ là 1 phút ngoại trừ thời gian đi làm, rồi nó ghen đến chỗ làm nó không cho a đi chơi với những người cùng cơ quan),... nhưng nó không hề nhận ra rằng a đã mệt mỏi, nó vô tâm đòi hỏi những yêu cầu vô lý và nó không hề nhận ra rằng chính nó càng ngày càng đẩy a đi xa.
"Có một người trong nhà hàng nói thích a!" A bảo nó thế.
"Nhỏ đó ra sao?" Nó hỏi.
"Nhỏ đó lùn và hơi mập" A trả lời thế.
"Tự nhiên nó nói thích a hả? A có gây chú ý zí nó không?" Nó thắc mắc.
"Có thằng kia thích nhỏ đó mà nhỏ đó không thích nên nhỏ đó nói vậy" A trả lời
"Bộ trong nhà hàng hết thằng sao mà nhỏ đó chọn a?"  Nó lại tiếp tục điều tra
"Thì kệ nó đi, a đâu có ý gì với nó đâu" A phân bua
"Uh mà a nói cũng đúng, mình và a chẳng khác nào vợ chồng cả, vả lại mình và a cũng đã chia sẻ cay đắng ngọt bùi với nhau mấy năm rồi, hog lẻ bỏ vợ vì con nhỏ mập lùn" Nó nghĩ vậy rồi thôi
Cho đến 1 hôm a đi làm không về nhà vì đi tiệc tùng tất niên... Uh mà tất niên phải để a đi v ới bạn bè chứ Nó suy nghĩ vậy và thức đợi a về.
1 lần rồi, 2 lần,... có hôm a đi không về. Nó nổi cơn ghen lên. Từ đó về sau nhất cử nhất động của a nó điều tra rõ ràng. Có lần nó đi đến nơi làm việc của a nó điều tra, có hôm nó ngồi ngoài đường 1h 2h đêm chờ a đi làm về... Nó không chịu nghe lời a giải thích... chỉ vì nó không tin a. Nó khiến a mệt mỏi từ lúc nào nó không biết...
Và a đã xa nó thật rồi... Tình cờ nó vào yh nó đọc được những tin nhắn a và người đó nc với nhau... "A về quê hơn 10 ngày chỉ gọi cho nó 2 3 lần nhưng hằng đêm a đợi người đó đi làm về nói chuyện" nó không cố ý đọc những lời đó chỉ là sự vô tình... Nhưng sự vô tình đó làm nó không kiềm chế được nó hành động như 1 con quái thú, nó chờ a đi làm về và hờn trách a, nó mặc kệ những lời a giải thích, a ôm nó vào lòng và hôn nó nhưng với nó cái ôm và hôn đó không còn giá trị nữa rồi nó đạp a ra chắc là a đau lắm h nó mới nghĩ lại, lúc đó nó chỉ muốn gặp người đó và nói rằng "A ấy là của tao" và tạt ca nước lạnh vào người đó cho hả cơn giận và cho người đó 1 bài học nhớ đời. Hôm đó nó làm a đau nhiều lắm, nó còn cấu a nữa bầm tím cả bắp tay. "Giá như hôm đó nó bình tỉnh hơn, suy nghĩ vấn đề sâu sắc hơn".
Chính nó đã đẩy a ra xa, mỗi hành động trẻ con của nó khiến a ngày càng mệt mỏi chán chường, không muốn về căn phòng của 2 đứa. Nó đã thay đổi, hằng ngày nó đi chợ mua đồ về nấu cơm ăn (nó muốn nấu cho a những món ăn ngon để có cảm giác là 1 gia đình như lúc ban đầu), nó giặt đ ồ cho a mỗi ngày chứ không để 1 tuần giặt 1 lần như trước, nó lau nhà, chùi bếp vào mỗi buổi tối,... Căn phòng trở nên sạch sẽ ngăn nắp hơn. Nó chỉ biết rằng a quan trọng trong cuộc đời của nó vì nó đã trao cho a cái quý giá nhất của người con gái, nó suýt làm mẹ cho đứa con của a, ngoại trừ đi học a đều đưa nó đi, chiếc xe bị xẹp bánh a cũng bơm cho nó,.... Dần dần, a như 1 phần không thể thiếu trong cuộc sống của nó.
Nhưng lúc đó đã muộn rồi, vì nó chưa bao giờ hiểu a. Lòng a đã lung lay, nếu lúc đó nó hiểu a thì có lẽ...
A muốn nó cố gắng học thật tốt nên a chịu cực khổ làm nhiều hơn nữa để có tiền lo cho nó (từ nhỏ nó đi học là do dì nó nuôi nhưng h nhà dì nó bắt tôm không có nên gánh nặng đè lên vai a), nhưng nó chỉ biết giữ a thôi và không lo học hành. Nó phải học lại môn. A không trách nó câu nào a chỉ nói rằng "Thời gian qua đi sẽ không bao h trở lại đâu e ah!". Thật sự lúc đó nó vẫn xem chuyện đó là bình thường vì thời sinh viên không 1 lần học lại đâu phải là sinh viên. Nó không nhận ra rằng đồng tiền kiếm được rất cực khổ, a lo cho nó đủ đầy vật chất và không than oán 1 lời nào chỉ mong nó tập trung việc học. Đằng này nó lại quản lý a khắc khe... nói thật còn hơn mẹ quản con... không lo cho việc học. "Chắc nó làm a thất vọng về nó lăm, a xứng đáng được hưởng hạnh phúc" nó nghĩ vậy, vì a rất giỏi, a có khả năng thích ứng với môi trường cao, a không cao ráo đẹp trai nhưng a rất có duyên, cằm chẻ, sống mũi cao, chân mày rậm rạp, đôi mắt có một sức sống mãnh liệt và đặ c biệt là nụ cười của a, nó yêu nhất nụ cười đó, nụ cười rộng, ấm áp và có sức lan tỏa... nó muốn nụ cười đó luôn nở trên môi a.
A thi Tốt nghiệp Cao đẳng h a chỉ đi làm thôi. Và mọi chuyện xãy ra... Nó quản lý a chặt hơn và lười học nhiều hơn. Nó chỉ muốn được nằm cạnh a và a ôm mỗi ngày... Có lần a tâm sự với nó
"E nghĩ mình có thể sống như thế này mà không cần làm gì được không?" A hỏi nó
"Được" Nó ngây ngô đáp
"Thế không ăn uống có sống được không?" A lại hỏi tiếp
"Được" Nó đáp lại không cần suy nghĩ
Chỉ cần được ở bên cạnh a thì nó không cần gì nữa cả... vì lúc đó nó đang cần a mà. Lúc đó nó không biết rằng a đang nhắc khéo là phải cố gắng vì tương lai sau này... Càng ngày sự thất vọng càng lớn.. .
Và rồi a lựa chọn rời xa nó... A có ý định từ lúc nào mà cho đến h nó vẫn chưa biết. Nó chỉ biết 1 điều sự ra đi của a có sự chuẩn bị trước và lúc a đi cũng là sức chịu đựng của a cũng đã cạn kiệt rồi. A ra đi vào ngày nó thi môn đầu tiên. A đã xin nghỉ việc từ lâu, các khoản nợ a đã lấy lại từ lúc nào nó không hề hay biết,...
"A ah! Sao sáng nay a ôm e chặt vậy?" Nó chợt hỏi a vì lâu lắm rồi a không ôm nó như vậy cứ giống như thời gian đầu 2 đứa đến với nhau. Lúc đó nó vừa hạnh phúc vừa lo sợ.
"A sắp đi xa" A nói với nó như thế
Nước mắt nó tự nhiên ở đâu chảy ra. Nó không hề khóc nó cố gắng bình tỉnh vì nó chưa tin vào sự thật "A đi đâu mà xa?"
"A đi làm" A vừa lau nước mắt cho nó và nói vậy.
"Bình tĩnh nghe a n� �i nè! Dù có chuyện gì xãy ra cũng phải cố gắng nghe không. Cố gắng học thật tốt".
"A đi khi nào a về?" Nó hỏi tiếp
"A cũng chưa biết nữa!"
A càng ôm nó chặt hơn nước mắt của nó càng chảy hơn "A ơi! A đừng đi mà... E không thể sống ở đây mà không có a đâu... Đừng đi nha a!"
"Khi nào e lấy bằng Tốt nghiệp a sẽ trở về" Đến lúc a rời xa nó, điều duy nhất a muốn nó làm là học tốt để có thể lấy bằng tốt nghiệp. "Nếu yêu a thì xem như đây là tâm nguyện của a đi, hoàn thành tâm nguyện của a thì a mới vui được" lúc đó a đau lắm, nhưng nó không hề biết.
Nó như 1 đứa trẻ "A ah! A đừng bỏ e, a đi làm ở đâu? A xin việc gần nhà thôi để đi tới lui cho dễ, nếu không có thì sáng đi chiều về nha a! A đi rồi e không sống được đâu a ah! Có đ ược không hả a? Nha a!"
"Uh" A nói vậy. Và nó đã cố tin như thế, nhưng nó đâu biết rằng bên trong tiếng "uh" đó có biết bao lời muốn nói với nó.
Buổi sáng hôm đó a cứ nằm ôm nó mãi, nó thích được a ôm nên chẳng suy nghĩ gì nhiều và nó cũng đã quên mất việc a vừa nói với nó. Hạnh phúc đã làm quên mất sự lo lắng trong nó. Uh mà trưa hôm đó a khóc nhiều lắm... khóc còn hơn cả nó.
"Sao a khóc vậy?" Nó hỏi a
"....." Sự im lặng đáng sợ
"A đừng đi nha! A đi e cũng buồn a cũng buồn, zị a đừng đi. E hứa e sẽ ngoan hơn, mọi chuyện e sẽ nghe lời a! A đừng đi nha, e xin a đó!" Như linh tính nó mách bảo điều gì, vừa khóc vừa nói với a.
"Uh a không đi đâu mà" A nói như thế nhưng a vẫn khóc.
Lúc đó nó nghĩ vì a nghĩ đến việc nó không muốn xa a n ên a khóc. Hôm đó a đi chợ mua 3 cái đùi gà về sốt cà cho nó ăn, đây là món nó thích nhất. A nấu rất ngon... nó thích ăn thức ăn a nấu. Nó vui vì a ở nhà và nấu ăn zí nó.
Trong lúc ăn, nó khen "a nấu rất ngon và muốn được nấu ăn ở nhà hằng ngày", nó còn lượm miếng gà rớt dưới báo lên ăn nữa. A la "Rớt rồi ăn chi, không biết dơ biết sạch gì hết ah"
"Tại ngon mà, bỏ uổng"
Thế là nước mắt a lại chảy ra...
"A sao vậy?" Nó lại thắc mắc
"Ko có gì đâu mà, ăn đi!" cũng câu trả lời đó
Chiều hôm đó a còn hỏi nó muốn đi đâu không a chở đi chơi, nhưng nó hog thèm đi vì nó sợ a mệt chứ thật ra nó muốn được đi Hầm Thủ Thiêm chơi để vào đó nó sợ và ôm a thật chặt vì lúc nó sợ nó ôm a ngoài đường a không la nó. Nó thích ôm a từ phí a sau lắm.
Ah mà hôm đó nó zí a đi mượn tập photo để nó ôn bài thi. Ko hiểu vì sao hôm đó nó ngoan thế, trên đường nó cũng không hề ôm a, chỉ tựa cằm vào vai a thôi.
Ngày hôm sau theo lịch nó đi thi.
Trước khi đi a dặn nó "Phải cố gắng nha!"
Nó trả lời vô tư "Uhm e biết rồi mà, hôm qua nay dặn e mấy lần oy. hj"
A nói tiếp: "Chiều a bận rồi e tự đi bằng xe đạp đi!"
Nó lại lấy giọng nhỏng nhẻo ra "Hoy mà a đưa e đi đi, tối đa là 17h e về rồi,e thi xong rồi e zí a đi chợ mua đồ về nấu canh chua ăn he..."
Vẫn cái giọng lạnh lùng "A bận rồi, đưa đi a không rước được đâu!"
Nó lại nhỏng nhẻo "Xe đạp của e nặng đạp lắm, zí lại nó bị xẹp bánh rồi"
A nói: "Để a đi bơm xe" Thế là a cầm cái bơm đi bơm xe nhưng không bơm được h ay là vì cái tính khi buồn lấy xe chạy như điên ngoài đường rồi không bơm nữa.
Nó nói "Chiều e về a phải có nhà đó nha! Đợi e về đi chợ với!"
A "Uh"
Thế là hôm đó a đưa nó đi thi, a chạy xe chậm hơn thường ngày, a hay nhìn nó qua kính chiếu hậu - ngày thường a đâu có thế, hôm nay nó giận vì a không đi rước nó nó cũng chẳng thèm nói chuyện như bình thường, nó cũng chẳng thèm chạm vào vòng eo của a, khi đến trường nó cũng chẳng thèm quay lại nhìn a 1 cái cứ thế đi vô trường.
Từ phòng thi bước ra nó lấy điện thoại gọi a liền "H a qua rước e được không? E tan rồi."
Vẫn giọng nói ấy: "E đi xe buýt về đi, a đi công chuyện chút a về"
Nó bực mình cúp máy, không thèm hỏi mấy h a về như thường ngày nữa.
Nó lên xe buýt nhắn tin cho a "A ah! E về tới Bến xe quận 8 a rước e rồi mình đi chợ luôn"
Nó đợi hoài không thấy tin nhắn trả lời, nó gọi thì Số máy bận
"Chắc a đang bận nên không nghe máy, hay là a ở nhà mà tạo cho mình bất ngờ" Nó thầm nghĩ
Nó đi thật nhanh về xem có a ở nhà không, "oh không có xe a ở nhà, chắc a đi chưa về, lần này về hỏi xem đi đâu mà quên lời hứa với nó" Nó tự nói vậy
Bước vô tới phòng điện thoại nó reo lên, e gái nó gọi nói rằng "a đi luôn rồi kêu nó đừng lo cho a, a không gọi về cho nó đâu, nếu yêu a thì hãy nhớ những lời a dặn"
Mọi chuyện với nó như 1 cơn mơ, lúc nãy vừa nói chuyện với a, nó còn định nấu ăn cho a ăn và cằn nhằn chuyện a về trễ nữa, vậy mà h không biết đến khi nào mới được gặp a, đến khi nào nó mới được nghe giọng nói của a. Lúc đó nó chỉ mong a gọi về thôi nó không còn muốn gì hơn nữa. Nó khóc òa lên như 1 đứa trẻ, như điên như dại, nó chẳng biết làm gì ngoài khóc... Nó vừa nói vừa khóc zí e nó.... "Mày kiếm a Khái về cho tao đi, ảnh nói cho mày biết ảnh ở đâu mà, nói cho tao biết đi".... Nó vừa khóc vừa chạy đi tìm trong vô vọng....